Polly po-cket
Tải Uc Browser 9.6 cải tiến vào mạng và download nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS
Wap Đọc Truyện Hay
HOMECHÁTONLINEOFFLINE
禄 Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
禄 Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
禄 Khí Phách Anh Hùng 1.5.9
禄 Phong Vân Truyền Kỳ v21
禄 Trà Chanh Quán 2.0 - Góc Quán Quen
禄 GoPet 1.3.0 - Hội Thú Chiến
禄 Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
禄 Minh Châu 2 - Long Phụng Sum Vầy
THÔNG TIN CẬP NHẬT ON
I LOVEThông Báo: Thứ 6 - 8 - 2015. BQT sẽ Up Truyện Thường xuyên Cho Mọi người tận hưởng đọc những câu truyện hay ^^


ADMIN


Dùng FB 1Like Cho Truyện23h Nào Cick Vào Nào ™
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓ Cảm ơn Anh - Chàng trai có nụ cười Hà Nội
» Đăng by: ʚîɞ Quang's ʚîɞ 4.5 sao trên 1024người dùng
» Lượt xem: 2113
» Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter ping
Sáng, gió về mơn man bên nắng… Hình như không khí cũng dần dần bớt oi nồng hơn nhiều. Từ trên cao nhìn xuống thành phố, se sẽ sương đêm ngấm vào da thịt, gió biển mơn man khiến lòng em chếnh choáng… Ghét cảm giác này, nhưng lại luôn đi tìm nó, dường như trong em luôn tồn tại nhiều mâu thuẫn song song với nhau… Và vì thế, nên tới tận bây giờ, dù đã hơn một năm trôi qua rồi, mà sao vẹn nguyên trong em vẫn là một niềm nhớ…Nhớ anh, người con trai có nụ cười Hà Nội…

Chắc bây giờ, Hà Nội đã vào thu, cái lạnh se sẽ, âm thầm ngấm vào từng dòng người qua lại mà anh vẫn kể em nghe dù chưa được lần nào cảm nhận, nhưng sâu thẳm tâm hồn vẫn mường tượng ra điều đó…Ừ! Hà Nội vào thu…"Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội…" phải không anh?

Thu Hà Nội đẹp, buồn và dễ làm con người ta cảm nhận được cái tình của người Hà Nội hơn, đúng không anh nhỉ? Để bây giờ, em đứng ở đây, cách Hà Nội cả bảy trăm cây số mà vẫn nhớ, vẫn mong, vẫn thương, vẫn khao khát về một mùa thu Hà Nội…mùa thu đó có cả anh!

Nhớ rằng anh vẫn thường kể, thu về Hà Nội kĩu kịt những gánh cúc vàng…cái đẹp giản dị mà chẳng một thành phố nào có được…Ngan ngát hương sen, say say trong cái tiết trời đầu thu lành lạnh.Biết em thích ổi, anh bảo ra Hà Nội vào thu, anh sẽ dẫn em vào khu vườn mẹ anh trồng, ở đó thu về ngan ngát hương ổi đào, ổi cơm…. Thu Hà Nội đi vào cả thứ quả thanh khiết mộc mạc đó. Anh sẽ dẫn em đi dưới những tán cây mùa lá rụng, dưới cái khung trời trong xanh trong vắt, em sẽ được nhẹ nhàng đi trong cơn mưa của những chiếc lá me vàng bay lả tả…Anh bảo không phải ai cũng cảm được cái đẹp đó đâu…Và anh sẽ cho em thấy Hà Nội của anh, nó đẹp tới nhường nào!

- Em có biết Hà Nội đẹp nhất vào những ngày nào không?- Chắc là những ngày thu sang phải không anh?

Mỉm cười anh nắm chặt lấy tay em, như chính em là một phần nào đó mùa thu của anh vậy. Cảm giác cảnh vật trước mắt em như bao phủ một sắc thu riêng của Hà Nội, thu Hà Nội của anh là cánh đồng cúc vàng rợp mắt, là mùi hoa sữa ngan ngát hương đưa. Mắt anh sáng, nhìn về một hướng xa xăm, vầng trán rộng và những âu lo trên khuôn mặt giãn ra. Chỉ vì lúc đó anh đang cho mình sống với thu của Hà Nội.

- Hà Nội sinh ra để người ta nhớ và yêu, Hà Nội có mùa thu đẹp se sắt lòng người.... - Vậy, Hà Nội nằm ở góc nào trong anh?- Hà Nội đó là kí ức, là niềm thương, là nỗi nhớ của anh. Là Hà Nội mà anh mong sẽ cùng em sống trong lòng nó.

Anh khẽ nhướn đôi chân mày, dìu em đi dưới tán cây mùa lá rợp bóng. Anh vẫn vậy, vui vẻ, và lạnh lùng bí hiểm, nhưng lại man mác và hoài cổ mỗi lúc nhớ về Hà Nội. Vậy cho nên em cũng như được sống trong chính cái thu đó. Chắc hẳn với anh, Hà Nội là cả một niềm nhớ lớn lao, thu Hà Nội là cả một mảng màu chẳng bao giờ phai nhạt dù cuộc sống có kéo anh đi tới tận đâu chăng nữa.

- Thu về rồi em ạ! Thu Hà Nội trầm mặc man mác buồn, nhớ Hà Nội phố!"....

...

Những lúc sánh bên anh, nhất là những chiều gió lộng hương biển cả tràn vào qua nỗi nhớ, anh lại không khỏi nhắc tới Hà Nội của anh. Một Hà Nội ẩn sâu trong lòng những cổ kính, một Hà Nội có nỗi nhớ của người xa quê đau đáu. Một Hà Nội của anh, và của cả những tương lai anh vẽ ra có anh, có em, có những chiều hoa vàng rơi ngập lối. Anh và em sẽ cùng nhau bước trên thảm cỏ xanh và đi dạo.

- Em à, tự dưng nhớ thu Hà Nội quá!

Cô phụng phịu lúc nhìn lên, anh đang mơ màng, sống mũi cao và thẳng, ẩn sau cặp kính đen kia là một cái nhìn mơ màng đến xa xăm. Cũng biết anh nhớ Hà Nội của anh, nhớ nhà, cô chỉ muốn đưa tay, nắm lấy cái Hà Nội trong nỗi nhớ đó để đem về cho anh.

Quen anh cũng vào một ngày cuối thu, chỉ khác là chẳng phải thu Hà Nội, thu của thành phố biển nơi em gặp anh, chỉ có nắng và gió, đôi ba cơn mưa rào bất chợt…thế cho nên, em bị cuốn hút bởi anh - người con trai Hà Nội – người mang thu Hà Nội tới cho em trong những câu chuyện, sự quan tâm và cả nụ cười…ấm áp như nắng thu Hà Nội. Cũng chẳng ai hiểu được vì sao, một chàng trai Hà Nội, hào hoa, phong nhã, nhẹ nhàng tinh tế như anh lại có thể yêu một con nhóc suốt ngày chỉ long nhong với áo pull, quần jeans và giày thể thao như em cả. Để rồi cũng như hai thái cực của cục nam châm, bị hút vào nhau và em nghiễm nhiên coi đó là số phận, yêu anh bên anh…một chàng trai Hà Nội. Dẫu cái tự ti gái tỉnh lẻ khi bên anh nhiều khi với em cũng là một cái cớ để em giữ khoảng cách, em sợ…sợ rồi sẽ có người con gái dịu dàng duyên dáng, cái mà thơ ca vẫn ngợi ca thanh lịch nết na như gái Hà Nội, sẽ cướp anh đi. Và em tự bảo vệ mình khỏi cái tổn thương đó!

Nhớ ngày đầu gặp anh, cũng là cái lúc em mon men gõ cửa trưởng phòng chi nhánh ngân hàng đặt vấn đề về việc xin phép kiến tập tại phòng giao dịch chính của Ngân hàng. Anh thường chọc rằng em liều, rất liều khi mới chỉ học tới năm ba mà dám lao vào đòi trưởng phòng chi nhánh cho kiến tập. Lúc đó em cũng run lắm chứ, chỉ là thời gian thì gấp gáp, lại chẳng thể quen ai mà nhờ vả. Vậy nên em vào hỏi thăm mấy người ở phòng giao dịch, rồi được dẫn lên phòng anh. Lúc đó gõ cửa mà tim em chỉ có nước tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cốc...cốc...cốc....

- Mời vào!- Dạ, em chào anh!

Mỉm cười ngước lên sau bàn làm việc, anh lịch sự mời em ngồi, căn phòng làm việc, nổi bật với gam màu sáng. Em còn run run chưa biết như thế nào, chỉ dám một mạch đi tới bộ bàn ghế ngồi ở giữa phòng và nhìn anh nghi ngại.

- Anh có thể giúp gì cho em?- Dạ, em...- Nói anh nghe đi, em có thắc mắc gì về dịch vụ của bọn anh hay là có chuyện gì anh có thể giúp !- dạ, thực ra em là sinh viên ngàng ngân hàng, em chỉ muốn vào xin phép anh để có thể kiến tập ở đây một tuần, làm đề án cho môn tiên quyết!- Vậy à, em được ai giới thiệu tới?- Em, dạ không có ai ạ! Bí quá, nên em....

Lắp bắp, chẳng dám nhìn lên mặt anh. Lúc đó chắc mặt em không khác gì quả mận cuối mùa chín đỏ ửng anh nhỉ? Tới tận bây giờ em vẫn thấy mình liều và ngang. Chắc chẳng có con bé nào như em. To gan đòi gặp quản lí mà chẳng một chút sợ sệt hay lo lắng.

- Chà, cũng gan quá nhỉ? Bí quá nên làm liều à ?

.....

Thế mà cuối cùng em lại được anh nhận, tận tình giúp đỡ cho em những ngày em thực tế, những buổi có anh, có em, có mưa hắt dài lên vệt kính nhỏ, em nhờ anh giải đáp một vài thắc mắc về thị trường tài chính. Em cứ vô tư bên anh, hỏi bài, nhờ anh kiểm tra ...và không khỏi xu nịnh bằng những phút giúp anh dọn dẹp phòng làm việc, hoặc đút lót bằng vài ba li chanh cafe - món tủ từ ngày bước vào giảng đường của em!

Anh quan tâm, tinh tế, nhẹ nhàng tới em, không vồn vã để em bị cuốn vào, cũng không hời hợt để em thấy như là nghĩa vụ. Từ lúc nhận lời yêu cho đến ngày em trả anh về với mùa thu Hà Nội của anh, chẳng bao giờ anh để em buồn hết cả. Cái nhẹ nhàng mà anh mang đến, khiến em ngây ngất trong hạnh phúc, rồi anh khiến em yêu thêm Hà Nội – thành phố mà trước đây với em chỉ có ồn ào xe cộ và khói bụi đầy đường.

Từ ngày yêu anh, em hiểu thêm cái thú vui tao nhã uống trà đá bên bờ Hồ Tây của người Hà Nội dù chưa một lần được thử, biết yêu cái hương sen ngan ngát, loài hoa mà em ước một lần được ôm nó vào lòng, bận lên mình bộ áo dài trắng tinh khôi...

Hồi đó, anh bảo em ngốc, muốn có thế mà cũng chỉ ước mơ. Thế mà anh chưa kịp giúp em chụp những bức hình cùng sen Hồ Tây trong sương sớm, long lanh sớm mai đầu thu ngày anh kể vẫn còn....vậy mà người thì đã khuất xa tự bao giờ, chẳng biết do người vô tình hay dòng đời đa đoan....cái được mất nó song hành nhau tự thuở kiếp nào.....Để giờ trong em hoang hoải là một nỗi nhớ, một nỗi cồn cào đến da diết, cấu xé ruột gan trong mỗi độ thu về. Nhớ nữa không anh - chàng trai Hà Nội..?

Yêu anh là cả một niềm hạnh phúc đối với em, những tháng ngày yêu nhau sao quá nhanh....ta cứ vội như sợ thời gian cướp mất đi những giây phút ngọt ngào ấy. Bao tháng năm yêu nhau như thế, hạnh phúc như thế, bình dị như thế...cái hờn giận ghen tuông cũng hiếm khi len lỏi được vào. Giữa những mảng màu chắp vá của cuộc tình dang dở là những mảng màu tối sáng chen lẫn...Trong đó có anh, có em, có mùa thu Hà Nội, có thành phố biển nhỏ bé và cả những cơn mưa bất chợt, nhẹ nhàng...Nụ cười ấy, em chẳng còn có khoảng khắc nào nắm giữ, em chẳng còn có thể coi đó là dành cho em, em chẳng còn được anh ôm ấp vỗ về, được anh kể về niềm khao khát Hà Nội nữa....

Anh à, giữa cái khe khẽ chạm của một mùa thu xứ Bắc, anh có còn nhớ tới mùa điệp vàng trải thảm lối đi, có còn nhớ những chiều hun hút gió, mình đứng trên thành cầu mà hét vang, những ngày mưa nhè nhẹ....miên man một nỗi nhớ biển chiều? Ở đó, có em, có mùa thu miền Trung chẳng đẹp chẳng thơ mộng....nhưng mà, say sắt lòng người một nỗi nhớ....lặng...

Yêu nhau thì dễ, biết bao nhiêu lời yêu trao nhau, bao nhiêu dự định cho tương lai, bao nhiêu lời hứa và cả ước mơ mình vun trồng. Ấy vậy mà lời chia tay lại dễ dàng, nhẹ nhàng, dứt khoát chỉ trong một cuộc điện thoại....

Ừ, em biết, so với những thiếu nữ Hà Thành em chẳng mang được dáng dấp của một cô gái yểu điệu nhẹ nhàng mà thanh thoát, em cũng chẳng phải là con gái của một gia đình dòng dõi quyền quí nào. Em càng không thể so với những yêu cầu của bố mẹ anh đưa ra. Nhưng tin vào anh, yêu anh, hạnh phúc khi mang niềm vui đến cho anh, mà em bỏ qua tất cả, vẫn nguyên vẹn trong em cái cảm giác lạc lõng khi nghe được những lời nói đó từ mẹ anh. Nhưng anh à, em không trách anh đâu......
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: 12>>
CÀI ĐẶT IWIN MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Và cuộc đời sẽ ra sao?
» Chỉ là chênh vênh
» LỠ ƠI...
» Tuổi thơ đánh mất của em và thanh xuân không tới của anh
» Cái Tết nghèo
1234...101112»
Tags:
LIÊN HỆ - HỖ TRỢ ON
C-STATGmail: Quangdaik357@gmail.com
C-STATPhone: 01659368197 [SMS]
WAP ĐỌC TRUYỆN MOBILE
Powered by ʚîɞ Quang's ʚîɞ
Copyright © 2015
Thaks To: Xtgem.Com
C-STATTOP WAP WORLDWIDE DMCA.com

Text Link: Wap tải game hay|Wap đọc truyện teen hay |Truyện Hay Ngắn Hay| Wap chat| Wap Hay| Blog Thủ Thuật