Tải Uc Browser 9.6 cải tiến vào mạng và download nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS
Wap Đọc Truyện Hay
HOMECHÁTONLINEOFFLINE
禄 Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
禄 Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
禄 Khí Phách Anh Hùng 1.5.9
禄 Phong Vân Truyền Kỳ v21
禄 Trà Chanh Quán 2.0 - Góc Quán Quen
禄 GoPet 1.3.0 - Hội Thú Chiến
禄 Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
禄 Minh Châu 2 - Long Phụng Sum Vầy
THÔNG TIN CẬP NHẬT ON
I LOVEThông Báo: Thứ 6 - 8 - 2015. BQT sẽ Up Truyện Thường xuyên Cho Mọi người tận hưởng đọc những câu truyện hay ^^


ADMIN


Dùng FB 1Like Cho Truyện23h Nào Cick Vào Nào ™
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓ Email cuối của Jun
» Đăng by: ʚîɞ Quang's ʚîɞ 4.5 sao trên 1024người dùng
» Lượt xem: 7944
» Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter ping


Tôi nhớ lần đầu tiên đến một quán trà sữa, Trung đã mắt tròn mắt dẹt khi thấy tôi gọi cà phê đen không đường. Và tôi đã rất bực mình vì cái cách cậu ấy biểu cảm. Ở Việt Nam, một cô gái trẻ không nên gọi cà phê đen không đường trong khi người con trai đi cùng gọi sinh tố bơ.

Đối với Trung, có lẽ là thành viên cùng nhóm học tập với tôi chưa đủ nên một ngày nọ, cậu ấy đã yêu cầu tôi làm tình nguyện viên ở câu lạc bộ từ thiện của cậu ấy – tên câu lạc bộ là Nguyện Ước Xanh. Tôi chắc chắn sẽ từ chối nếu như cậu ấy không trưng ra bức ảnh chụp lén lúc tôi đang ngủ gật trên lớp với nước dãi chảy đầy miệng. Trung là một người rất đáng sợ, đặc biệt ở khoản bằng mọi cách bắt người khác phải nghe lời mình. Vì thế, tôi đã đi làm tình nguyện viên cùng Trung mà không hề tình nguyện một chút nào. Câu lạc bộ mà chúng tôi tham gia thường xuyên tổ chức các hoạt động phát thức ăn miễn phí tại một bệnh viện nhi và các hoạt động thiện nguyện khác. Bây giờ đôi khi tôi vẫn tham gia hoạt động của câu lạc bộ, tất nhiên là hoàn toàn tình nguyện.

Trung tiếp tục can thiệp vào đời sống sinh viên của tôi. Tôi vốn rất ghét các hoạt động đoàn thể, ấy vậy mà Trung đã lén lút đăng ký tên tôi làm đại diện lớp tham dự ở hạng mục thi nấu ăn ở Lễ hội mừng thành lập trường. Thật kinh khủng! Ý tôi không phải là món ăn tôi đã nấu mà là việc phải đứng giữa hàng trăm con mắt nhòm ngó và nấu ăn cho ban giám khảo đến mười người. Cuối cùng mọi chuyện cũng suôn sẻ và tôi đoạt giải nhì. Đó là lần đầu tiên tôi tham dự một cuộc thi và cũng là lần đầu tiên được nhận giải vì sự cố gắng của mình.

Cậu có thắc mắc vì sao Trung đăng ký tên tôi ở mục nấu ăn mà không phải một trò chơi khác không? Nguyên do là một lần tình cờ, vào một ngày có giờ học cả sáng và chiều, tôi mang theo cơm hộp tự mình làm cho bữa trưa. Trung đã ăn hết hộp cơm mà không cho tôi biết và phát hiện ra tôi là một đầu bếp khá. Nhưng từ đó, tôi không bao giờ tự làm cơm đem theo nữa. Về sau, tôi đã rất hối tiếc về sự ích kỷ của mình. Tôi luôn nghĩ, “giá như mình làm cho cậu ấy ăn nhiều hơn một bữa”.

Tôi muốn kể cho cậu nhiều hơn nhưng cái giường đang vẫy gọi và tôi không nghĩ mình có thể từ chối nó thêm nữa. Tôi buồn ngủ lắm rồi!

Bye cậu!

Na.

***

Thành phố Hồ Chí Minh

Gởi Jun!

Tôi lại tranh thủ giờ nghỉ trưa để email cho cậu và tiếp tục câu chuyện còn dang dở.

Trung đã bước vào cuộc đời của tôi tự nhiên như vậy và khiến cho sự hiện diện của cậu ấy quen thuộc với tôi đến nỗi tôi đã quên mất trước kia tôi luôn có một mình. Nhưng một lần nữa, tôi muốn nói – mọi việc xảy ra đều có lý do cả, Jun à.

Một trong những điều tuyệt vời của thời gian là làm cho con người trưởng thành cùng với nó – dù cho họ đã trải qua một hạnh phúc lớn lao hay một chuyện thật kinh khủng. Tôi cũng vậy. Thời gian làm bạn với Trung đã cho tôi những trải nghiệm tôi chưa từng có và khiến tôi trưởng thành hơn. Sau tất cả, tôi nhận ra lý do cho sự gặp gỡ giữa tôi và cậu ấy.

Trung trở thành bạn của tôi và can thiệp vào nhiều việc của tôi. Tuy vậy, cậu ấy không thay đổi tính cách hay sở thích của tôi. Ngày hôm nay, tôi vẫn thích cà phê đen không đường. Tôi vẫn giữ thói quen đọc nhiều sách. Tôi vẫn thích dạo phố một mình. Trung tôn trọng những gì thuộc về tôi và điều này càng khiến cho cậu ấy tuyệt vời hơn. Trung đã mang lại cho tôi một điều gì đó khác, rất khác mà tôi chưa bao giờ nhận ra cho dù nó vẫn luôn tồn tại bên cạnh tôi.

Đã được năm tháng. Tôi dần chấp nhận sự có mặt của Trung tuy đôi lúc vẫn cho rằng cậu ấy thật phiền nhiễu. Tôi tham gia nhiều hoạt động hơn. Nhờ vậy tôi được những bạn bè trong lớp chấp nhận hơn và đôi lần tôi còn vẽ áp phích và banner cho các hoạt động đoàn thể. Tôi vẽ khá đẹp nhưng được người khác nhìn nhận khả năng thì vẫn tốt hơn là mỗi mình tự hào. Tôi còn học thêm anh văn và thành tích học tập cũng được cải thiện.

Kết thúc năm III, vào một buổi tối, lớp tôi tổ chức một bữa tiệc gọi là “tạm chia tay trong kỳ nghỉ hè”. Trung và tôi cùng tham dự. Tôi đã rất vui vẻ. Tôi có uống một ít bia. Nhưng trái với sự vui vẻ của tôi thì Trung có vẻ khá bồn chồn. Sau khi tiệc tàn, Trung đưa tôi về. Đến đầu ngõ, tôi chào tạm biệt Trung và dợm quay người trở vô nhà thì cậu ấy kéo tôi lại và … hôn tôi. Nụ hôn đầu đời của tôi là với Trung.

Tôi không nhớ rõ cảm giác của lần đầu ấy vì nó quá đột ngột và quá nhanh. Tôi đã đẩy Trung ra ngay lập tức. Vì có chút hơi men trong người nên tôi đã tát cậu ấy rất mạnh và bỏ chạy vô nhà.

Đó là lần cuối cùng tôi gặp Trung. Hai tháng hè, tôi không liên lạc được với cậu ấy cho dù đã gọi điện rất nhiều.

Vào những buổi học đầu tiên của năm cuối, tôi không thấy Trung đến lớp. Tôi có hỏi bạn bè thì được biết cậu ấy đã đi du học ở Mỹ. Khi nghe tin, tôi cảm thấy rất hụt hẫng. Cậu ấy đi mà không cho tôi biết. Tôi cho là cậu ấy giận mình. Tôi rất đau lòng. Giờ đây, đôi khi tôi vẫn đến những nơi mà Trung và tôi đã từng đến. Tôi trông đợi một sự may mắn là sẽ gặp lại cậu ấy tại những nơi đó. Nếu gặp lại, tôi sẽ nói lời xin lỗi vì đã tát cậu ấy mạnh tay như vậy.

Đối với tôi, Trung là một người rất quan trọng. Trung không thay đổi con người tôi nhưng Trung mang đến cho tôi một cái nhìn cởi mở hơn về thế giới. Tôi nhận ra bản thân mình trong một xã hội có rất nhiều người. Trung mở rộng thế giới của tôi và thêm vào đó cụm từ “giao tiếp xã hội”.

Tôi giờ là con người của một xã hội trong khi vẫn trung thành với cái “tôi’ của bản thân. Khi ta còn non dại, ta nghĩ ta là duy nhất. Nhưng khi ta trưởng thành, ta biết đặt cái “duy nhất” của mình vào hàng vạn cái “duy nhất” khác và hài hòa chúng.

Jun à, tôi đã kể xong câu chuyện của mình rồi. Giờ là lúc tôi lắng nghe câu chuyện của cậu. Tôi rất mong chờ đấy.

Bye cậu!

Na.

***

California

Gởi Na!

Cậu đã kể xong câu chuyện của mình. Tôi chắc chắn cậu đã có rất nhiều cảm xúc khi hồi tưởng lại nhiều kỷ niệm như vậy. Tuy nhiên trước khi kể câu chuyện của mình, tôi muốn biết tình cảm của cậu dành cho Trung là gì? Cậu biết đấy, tôi là một kẻ rất hiếu kỳ.

Sau những gì Trung đã làm cho cậu và chính cậu cũng thừa nhận rằng cậu ấy rất quan trọng, không lẽ cậu không có chút cảm xúc yêu đương nào với cậu ấy sao? Nếu tôi là cậu, có lẽ tôi đã yêu chàng trai ấy. Còn cậu thì sao? Hãy cho tôi biết một cách thành thật.

Bye cậu!

Jun.

***

Thành phố Hồ Chí Minh

Gởi Jun!

Tôi ngạc nhiên là email lần này của cậu lại chỉ có vài dòng như vậy. Thường thì cậu viết rất nhiều cơ mà?

Vì cậu rất hiếu kỳ và còn bắt tôi phải trả lời câu hỏi của cậu thì mới chịu kể câu chuyện của mình – nên tôi đành phải thú nhận vậy.

Mọi chuyện giữa tôi và Trung xảy ra quá nhanh. Tôi chưa từng tự hỏi bản thân mình về tình cảm của tôi dành cho cậu ấy. Có lẽ là tôi đã trốn tránh bản thân. Tôi chỉ biết là, tôi nhớ cậu ấy rất rất nhiều.

Tôi muốn nói lời xin lỗi với Trung. Qua bạn bè tôi được biết, Trung đã về Việt Nam nhiều lần nhưng lại không liên lạc với tôi. Trung chắc rất giận tôi vì đã tát cậu ấy cho nên đã bơ tôi cả một thời gian dài. Giờ đây, tôi xác định tình cảm của mình làm gì khi đã 6 năm trôi qua chúng tôi chưa một lần gặp lại?

Tôi đã rất thành thật. Tôi đợi câu chuyện của cậu đấy Jun.

Na.

***

California

Gởi Na!

Trung không phải vì giận dỗi mà không liên lạc với cậu suốt một thời gian dài. Mà là vì Trung sợ đánh mất tình bạn với cậu. Cậu ấy sợ nghe cậu trả lời “không” khi cậu ấy hỏi “Na làm bạn gái mình nhé?”. Vì thế, trong những ngày cuối cùng ở Việt Nam, Trung đã rất buồn.

Làm sao mà tôi biết rõ vậy? Để tôi kể cậu nghe câu chuyện của mình nhé!

Tôi là người Việt Nam. Cậu sẽ rất ngạc nhiên nhỉ? Bao lâu nay, cậu vẫn nghĩ tôi là một người Mỹ mà cậu quen qua một hoạt động thiện nguyện Quốc tế trên mạng internet. Cậu trao đổi email với tôi bằng tiếng Anh và tôi mừng là bây giờ cậu đã giỏi thứ tiếng này.

Lúc ở Việt Nam, tôi yêu một cô gái học cùng lớp và đến bây giờ tôi vẫn yêu cô ấy. Đó là một người vô tâm và cực ngốc nghếch. Trong khi tất cả bạn học đều biết tôi thích cô ấy mà nhân vật chính là cô ấy lại không nhận ra. Những ngày cuối cùng ở Việt Nam, tôi rất muốn thổ lộ tình cảm nhưng lại không dám. Tôi sợ câu trả lời của cô ấy sẽ làm tim tôi tan nát. Thế rồi, vào ngày cuối cùng gặp nhau, tôi đánh liều hôn cô ấy nhưng lại bị tát rõ đau. Tôi đã sợ cô ấy ghét mình. Tôi thật quá trẻ con khi không dám đối diện với cô ấy một lần nữa. Thay vào đó, tôi chọn cách dõi theo cô ấy từ xa.

Những lần về Việt Nam, tô
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: <<123
CÀI ĐẶT IWIN MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Và cuộc đời sẽ ra sao?
» Chỉ là chênh vênh
» LỠ ƠI...
» Tuổi thơ đánh mất của em và thanh xuân không tới của anh
» Cái Tết nghèo
1234...101112»
Tags:
LIÊN HỆ - HỖ TRỢ ON
C-STATGmail: Quangdaik357@gmail.com
C-STATPhone: 01659368197 [SMS]
WAP ĐỌC TRUYỆN MOBILE
Powered by ʚîɞ Quang's ʚîɞ
Copyright © 2015
Thaks To: Xtgem.Com
C-STATTOP WAP WORLDWIDE DMCA.com

Text Link: Wap tải game hay|Wap đọc truyện teen hay |Truyện Hay Ngắn Hay| Wap chat| Wap Hay| Blog Thủ Thuật

Polly po-cket