Polly po-cket
Tải Uc Browser 9.6 cải tiến vào mạng và download nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS
Wap Đọc Truyện Hay
HOMECHÁTONLINEOFFLINE
禄 Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
禄 Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
禄 Khí Phách Anh Hùng 1.5.9
禄 Phong Vân Truyền Kỳ v21
禄 Trà Chanh Quán 2.0 - Góc Quán Quen
禄 GoPet 1.3.0 - Hội Thú Chiến
禄 Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
禄 Minh Châu 2 - Long Phụng Sum Vầy
THÔNG TIN CẬP NHẬT ON
I LOVEThông Báo: Thứ 6 - 8 - 2015. BQT sẽ Up Truyện Thường xuyên Cho Mọi người tận hưởng đọc những câu truyện hay ^^


ADMIN


Dùng FB 1Like Cho Truyện23h Nào Cick Vào Nào ™
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓ Trên lưng có cái mai rùa
» Đăng by: ʚîɞ Quang's ʚîɞ 4.5 sao trên 1024người dùng
» Lượt xem: 4827
» Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter ping


Nói rồi anh đứng dậy đi vào nhà và vẫy tay chào nó. Anh chân thành như thế, chỉ cần là vì anh thì nó sẽ làm. Chẳng qua là nó buồn, cái từ “bạn bè” của anh tốt thật nhưng vẫn chỉ mang tính chất nhờ vả thôi. Giờ nó muốn tự tin hơn hay là muốn được lòng anh, lòng nó rối bời câu hỏi đó.

Việc đầu tiên khi về nhà là nó nhảy vào bàn đọc lại “Trên lưng có cái mai rùa” của anh, nó muốn nói giỏi. Quyển sách của anh như một động lực lớn giúp nó mạnh dạn nói chuyện với mọi người, bắt đầu là từ bố mẹ, đứa em, rồi đến bạn bè thân thiết. Đa phần chỉ là nó hỏi chuyện rồi nghe người ta nói chứ không phản bác hay nói lại, nghĩ cũng “hiền” thật nhưng nhờ thế nó hiểu được cách người ta giao tiếp tốt. Đó là nghe, và nói thật nhiều với bất cứ ai mà mình có thể trò chuyện được!

Bạn bè người thân đều mừng cho Mai, nó đã thân thiện nhiều hơn, không còn là một cục đất ngồi một chỗ nữa. Nó nhận lời đi chơi với bạn bè, có bị thua trò gì cũng chơi có trách nhiệm hết không còn sợ bị chê cười. Những lúc như thế, nó nhớ anh…Nó chỉ đợi chuyến đi chơi nhanh kết thúc để về khoe anh, nó cười rạng rỡ khi anh nhắn lại nó cái tin “Giỏi lắm!” ngắn ngủn. Quyển sách của anh, nó vẫn mang theo bên người, rỗi rãi lại đọc và còn giới thiệu cho bạn bè cùng đọc. Ai cũng khen nó có giọng nói hay và còn bắt nó kể nhiều sách thêm. Nó không muốn nói cũng phải nói, với người khác thì dễ nhưng với nó khó chết đi ấy, nhưng nó vẫn cố gắng vì sự ủng hộ của bạn bè, vì anh…

Mấy tuần rỗi rãi mà nó gặp Rùa rất ít, không phải nó ngại đâu, mà là anh không có thời gian đi chơi với nó. Cứ thập thò ở ngõ nhà anh thì thấy anh đi đây đi đó, rồi còn thi thố nữa, anh có phải học sinh như nó đâu mà nghỉ hè. Nó quan sát hết cả trên mạng và ngoài đời. Nó biết khi nào anh vui, khi nào anh mệt mỏi bởi nhiều công việc chất đống. Anh dễ buồn mà cũng nhanh vui. Nó hạnh phúc vì nó có thể khiến anh cười, anh quan tâm nó lắm chứ! Nhưng rốt cuộc đối với anh, nó chỉ là bạn, là bạn mà thôi.

- Anh Rùa ơi! – Nó gọi anh vào một ngày chạy đến kịp lúc anh định đi có việc.

- Mai à, sao thế em?

- Em không đến rủ anh đi chơi đâu, anh có việc gì cứ đi! Nhưng mà mai là đến hạn đi “thử tài” MC rồi, anh đến xem nhé? Có anh em mới tự tin được!

- Anh sẽ cố gắng thu xếp! – Anh cười, tay khẽ vuốt nhẹ tóc nó khiến nó thoáng ngượng – Nhưng dù anh không đến được, em cũng phải làm thật tốt. Có thể lần này là vì anh, nhưng sẽ còn nhiều lần em đứng nói trước mọi người, anh không thể bên em được!

Nó vâng dạ nhưng phải đến khi anh đi rồi, những lời ấy mới chạm vào trái tim nó. Mặc dù đó chỉ là lời dặn dò nhưng lại khiến nó nghẹn thắt. Khoảng cách giữa anh và nó vẫn xa lắm, chỉ có tình cảm của nó…Không, chắc không phải đâu, vẫn là bạn, tại nó quý anh quá thôi! Chưa bao giờ nó có nhiều xúc cảm lẫn lộn đến thế.

Ngày hôm sau nó đến và tá hoả nhận ra không chỉ có mình nó. Cả cái hội trường có rất nhiều cô chú bác, các anh chị, bạn bằng tuổi và em nhỏ nữa. Nhìn ai cũng tự tin, họ đều đảm nhiệm những tiết mục văn nghệ khó hơn việc nó làm nhiều mà không ai tỏ ra run rẩy. Nó chỉ biết ngồi một chỗ, nhiều người thấy nó lạ nên xì xào về nó khá nhiều. Nó nhắm chặt mắt quay đi, đừng để lời nói ảnh hưởng mình!

- Văn nghệ hè năm nay các bác chọn được 3 bạn rất xinh xắn để thử tài MC. Bạn nào trả lời câu hỏi tốt nhất sẽ được chọn! Mời cô bé kia trước nào! – Một bác phụ trách văn nghệ nói.

Mai nhìn về phía một cô bạn rất xinh đẹp đang được mọi người vỗ tay ào ào, chắc đây là người họ quen rồi. Quả như dự đoán, cô bạn rất được lòng mọi người với câu trả lời dễ dàng cho câu hỏi chung “Theo cháu, làm thế nào để có thể nói tự tin trước mọi người?”. Cả cô bé thứ hai cũng thế, nói cứ như diễn giả vậy, đầy quyết đoán và vang to khắp hội trường. “…Muốn nói tốt thì đừng ngại ngần gì cả, hãy nghĩ đến những người có thể giúp mình có được động lực, cứ mỉm cười và ngẩng đầu nhìn thẳng vào phía trước, gạt bỏ mọi sợ hãi…” Họ đã nói như thế đấy! Nó khâm phục vô cùng, họ đã nói hết suy nghĩ của nó mất rồi.

Đến lượt Mai, nó đứng trên bục cố gắng nhớ những lúc nó đã nói chuyện vui vẻ với bạn bè để có dũng khí hơn. Đông người quá! Hội trường chật ních nhưng ai đó không có ở đây. Đến để cho nó có động lực cũng không được hay sao?

- Dạ…thưa các bác, theo cháu, cách nói tự tin là…

Nó thở hắt. Bàn tay nó run run cầm mic không nổi, nó sợ, tự dưng nó sợ nghẹn người! Bao nhiêu quyết tâm đã đi đâu hết!

- Chị này được anh Rùa giới thiệu đúng không nhỉ? – Mấy đứa dưới bàn tán nghe rõ.

- Chưa nói được gì đã run thế kia, bộ định dựa vào anh Rùa để làm MC?

- Anh Rùa hình như ốm hay sao ý, làm việc nhiều thế mà. Anh ấy mà đến đây nhìn thấy người mình giới thiệu như thế kia chắc buồn đấy.

Những lời đó vô tình cứa vào lòng nó đau nhói. Dựa vào Rùa ư? Nói đúng mà, toàn là nhờ Rùa nói chuyện cùng, nhờ đọc sách Rùa để tự tin, nhờ đi cùng Rùa để đứng ở chỗ này. Nhưng chẳng phải đều là nhờ nó dám nhắn tin làm quen, dám mang kem cho anh chỉ qua một cái trạng thái ảo trên Facebook thôi sao? Những lúc đó là nó tự làm mà, TỰ nó chứ có phải ai đâu mà dựa dẫm!

“Dù không có anh vẫn phải làm thật tốt cô gái nhé! Anh không thể ở bên em mãi được.”

Lời anh vang lên trong đầu nó. Nó tự hỏi, nếu như nó không gặp anh, chẳng lẽ nó cứ tiếp tục sống như đứa tự kỷ suốt hay sao?

Không!

Dù cho không có anh, nó vẫn sẽ tự mình thay đổi, không cần ai phải tác động. Có lẽ đó chính là lý do anh ít muốn gặp nó, vì anh không muốn nó phụ thuộc vào anh.

- Cháu chỉ còn một phút!

- Theo cháu, cách để nói tự tin không phải là nghĩ đến người cho mình động lực mà tự mình đứng lên thay đổi chính mình. Mỗi chúng ta đều giống như chú rùa mang trên lưng một chiếc mai nặng trịch, có thể nhấc nó ra hay không phụ thuộc vào bản thân mỗi người. Hãy vì bản thân, vì tình cảm của người xung quanh mà đừng ngại ngần gì cả!

Nó nghẹn ngào không nói được nữa. Tiếng vỗ tay vang lên, không to như hai cô bạn kia nhưng thể hiện sự hài lòng của tất cả mọi người. Nó làm được rồi! Nó vượt qua chính nó rồi! Anh ơi…Đến lúc này hình ảnh anh mới ùa về trong lòng đó, nó đã cố quên anh đi để có thể tự mình đứng lên.

Trái tim bỗng ấm áp lạ thường khiến nó nhận ra điều gì. Ngẩng mặt lên nhìn giữa đám đông, nó không tin vào mắt mình. Vẫn ánh mắt dịu như nắng đang nhìn nó mỉm cười, anh đã đến vào giây phút nó đổi thay.

Mọi người chẳng để ý nó nữa vì còn phải lên duyệt tiết mục luôn, chỉ có anh vẫn nhìn nó, để nó biết rằng anh không bao giờ bỏ rơi nó. Nó chạy về phía anh, người còn run run không biết phải làm sao, còn anh thì tươi rói:

- Em giỏi lắm, cứ tưởng là rơi mic rồi chứ! Anh bị yêu em, hehe!

Không cần biết đó là câu nói đùa hay thật, nó bật khóc như một đứa trẻ. Dù nó đã tự mình làm được, nhưng nó cũng chỉ đợi anh đến và công nhận cho nó. Nó đã tủi lắm, nghĩ rằng anh chỉ coi nó như người bạn bình thường mà chẳng hề biết rằng dù câu trả lời của nó chưa là gì cả, chỉ có anh hiểu đó là sự nỗ lực vượt lên của nó. Anh cũng quan tâm nó lặng lẽ như nó theo dõi anh vậy. Càng nghĩ nó càng khóc nhiều hơn, ban nãy còn dũng cảm lắm mà!

- Không khóc nữa, cứ như trẻ con ấy! – Anh lau nước mắt cho nó, bằng chính đôi tay ấm áp của anh.

Trẻ con mà được anh ở bên như vậy, nó còn cần gì hơn nữa.

Ai cũng dễ rơi vào trạng thái cô đơn, chỉ một lúc là dễ dàng cảm thấy mọi thứ quay lưng với mình. Nhưng thực ra xung quanh mình luôn có rất nhiều người sẵn sàng ở bên, chỉ là bản thân có mở lòng để đón nhận họ hay không mà thôi. Dũng cảm mà cho đi, đừng khép mình lại trong chiếc mai rùa nặng nề, rồi câu chuyện cổ tích cũng sẽ không phải là giấc mơ.

Kết quả cuộc tuyển chọn ấy nó chưa chiến thắng hai cô bạn gái. Nhưng chỉ là “chưa” mà thôi. Nó đâu quan trọng chuyện đó, gạt bỏ được chiếc mai rùa trên lưng mới là điều hạnh phúc nhất! Hôm nay không được, ngày mai sẽ được.



- “Anh, sao anh lại đổi tên Facebook là Rua Ngay? Anh ngáy to lắm à?”

- “Ngốc vừa thôi! Rùa Ngày, không phải Ngáy!”

- “Hả? Sao lại là Ngày ạ? Tên dị quá!”

- “Thì Ngày MAI ý, tên cô mà cô chậm hiểu. Ngày mai ra quán Ngày Mai nhé, nhớ mang theo cái kem thập cẩm, thèm chết đi được.”

Ngày mai, hãy tự đứng lên bạn tôi nhé!
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: <<123
CÀI ĐẶT IWIN MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Và cuộc đời sẽ ra sao?
» Chỉ là chênh vênh
» LỠ ƠI...
» Tuổi thơ đánh mất của em và thanh xuân không tới của anh
» Cái Tết nghèo
1234...101112»
Tags:
LIÊN HỆ - HỖ TRỢ ON
C-STATGmail: Quangdaik357@gmail.com
C-STATPhone: 01659368197 [SMS]
WAP ĐỌC TRUYỆN MOBILE
Powered by ʚîɞ Quang's ʚîɞ
Copyright © 2015
Thaks To: Xtgem.Com
C-STATTOP WAP WORLDWIDE DMCA.com

Text Link: Wap tải game hay|Wap đọc truyện teen hay |Truyện Hay Ngắn Hay| Wap chat| Wap Hay| Blog Thủ Thuật