XtGem Forum catalog
Tải Uc Browser 9.6 cải tiến vào mạng và download nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS
Wap Đọc Truyện Hay
HOMECHÁTONLINEOFFLINE
禄 Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
禄 Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
禄 Khí Phách Anh Hùng 1.5.9
禄 Phong Vân Truyền Kỳ v21
禄 Trà Chanh Quán 2.0 - Góc Quán Quen
禄 GoPet 1.3.0 - Hội Thú Chiến
禄 Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
禄 Minh Châu 2 - Long Phụng Sum Vầy
THÔNG TIN CẬP NHẬT ON
I LOVEThông Báo: Thứ 6 - 8 - 2015. BQT sẽ Up Truyện Thường xuyên Cho Mọi người tận hưởng đọc những câu truyện hay ^^


ADMIN


Dùng FB 1Like Cho Truyện23h Nào Cick Vào Nào ™
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓ Tuổi thơ đánh mất của em và thanh xuân không tới của anh
» Đăng by: ʚîɞ Quang's ʚîɞ 4.5 sao trên 1024người dùng
» Lượt xem: 114984
» Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter ping


- Vì ở trên này, tôi thấy mình cao hơn. Khi con người ta chỉ được sống ở những xó xỉnh, gầm góc thì được trèo cao là một mơ ước đấy!

- Đã từng phải sống như thế sao?

- Ừ!

- Này nhóc, mai đi chăn bò cả ngày đi, trưa mình đừng về nữa. Chị mang cơm theo cho cả hai nhé.

- Ờ, cũng được.

- Cậu đã chăn bò bao nhiêu lâu rồi?

- Sáu năm.

Tuyết cười:

Từ khi chưa biết đi à?

Tiến im lặng, mãi mới nói:

- Tôi mười bảy tuổi.

Cậu nín thở lặng yên đợi phản ứng của Tuyết. Nhưng lạ là Tuyết bình thản như không. Vẫn khẽ cười:

- Có sao đâu… chỉ là… cậu sẽ mãi mãi ở lại tuổi lên mười mà thôi! Tôi cũng có biết người như cậu. Cậu nghĩ tôi sẽ thất điên bát đảo khi biết điều đó sao?

- Không sợ sao?

- Có gì mà sợ. Tôi còn ít tuổi hơn cậu. Nhưng tôi đã từng ước, giá như khi có tôi, mẹ tôi cũng để tôi mãi mãi là đứa trẻ một tháng, hai tháng hoặc ba tháng, thậm chí là năm, bảy tháng cũng được… Nghĩa là cho tôi chết đi ở cái tuổi ấy, thì tôi sẽ hạnh phúc bao nhiêu. Có thể, tôi cũng không đáng giá bằng cậu đâu!

Tiến không nói gì mà im lặng. Giọng Tuyết dường như nghẹn ngào. Mãi sau Tuyết mới tiếp:

- Cậu biết vì sao tôi lại trèo lên cây không? Tôi ngồi trên đó cả đêm và hầu như đêm nào tôi cũng làm thế!

Tiến kinh ngạc:

- Vì sao?

- Vì có rất nhiều nỗi đau ở đây này. Nó khiến tôi không ngủ được.

Tiến gập ngừng:

- Có thể… nói với tôi không?

- Tò mò à?

- Ừ! Nói được không?

- Được.

- Vậy cô nói đi!

Tuyết im lặng trong vài chục giây. Cô hít một hơi dài, thở ra cũng một hơi dài rồi mới chịu nói:

- Ừ! Ngày tôi còn bé, mỗi đêm, khi có người đàn ông nào tới, mẹ tôi lại nhét tôi xuống ngậm giường. Tới mức, tôi cứ nghĩ đó mới là chỗ ngủ của mình hàng đêm. Nhưng khi tôi lớn hơn, ba bốn hay năm tuổi gì đó, tôi bắt đầu không ngủ được vì những tiếng động phía trên. Tiếng rung của chiếc giường ọp ẹp mà tôi cứ sợ nó có thể sập bất cứ lúc nào nếu nó cứ bị rung liên hồi như thế. Và vì cả những tiếng ằn oại có vẻ như là đau đớn, nức nở của mẹ tôi nữa…. Cậu không thể nghĩ được rằng: cứ thế tôi lớn lên bên dưới ngậm giường đúng không?

Tuyết nhẹ cười. Cái nhếch mép cười đầy chua chát. Còn Tiến thì im lặng. Giọng Tuyết lại đều đều:

- Và đó, là nơi mẹ cất giấu tôi trong những đêm nhễ nhại của đời mình. Nhưng một đứa trẻ thì vẫn dễ cất hơn là một đứa con gái. Khi tôi mười tuổi thì mẹ tôi không đưa ai về căn phòng tồi tàn đó nữa. Nhưng mẹ tôi cũng không biết, mỗi buổi tối một mình trong căn phòng đó, tôi sợ cái gậm giường ấy tới mức nào. Ban ngày thì tôi đi phụ người ta bán hàng, còn tối thì tôi đi trốn! Đó là những ngày tôi lớn lên!

- Đi trốn?

- Ừ!

- Cô trốn ở đâu?

Trong xóm tôi trọ có một cây dâu da xoan to lắm. Tán của nó xòe che kín cả những mái tôn cũ kĩ, ẩm mốc vì những mùa lá rụng không người dọn. Tôi thường trèo lên đó ngồi mỗi đêm. Không ai biết tôi trên đó cả. Tôi lên đó cho tới một ngày mẹ tôi về nhà và nhét vào tay tôi một nắm tiền dặn tôi bắt xe về đây.

Tiến nén tiếng thở dài. Hóa ra trên đời này có bao nhiều người là có bấy nhiêu nỗi đau khác nhau. Có người mang bên mình nỗi đau về hình hài, nhưng cũng có những người đau nỗi đau không hề mang một thứ hình hài nào nhưng lại bị ám ảnh tới nhức nhối. Mãi sau Tiến mới lên tiếng:

- Nếu dưới thấp không ngủ được mà đi trèo cao, trèo cao dù ngủ được thì cũng có ngày cô bị gãy cổ. Nếu vậy cô chọn gãy cổ hay không ngủ?

Tuyết chợt bật cười khúc khích:

- Ông cụ non! Nhưng từ khi gặp cậu, bỗng dưng tôi lại sợ gãy cổ… thì phải. Nhưng từ trước tới nay tôi không có cơ hội ấy.

- Là sao?

- Vì tôi chưa khi nào ngủ được.

***

Một hôm, trên đồi Tuyết hỏi Tiến:

- Này, cậu biết chữ không?

Tiến ngật đầu:

- Mẹ cho tôi đi học hết lớp năm, rồi tôi ở nhà.

- Vì sao?

- Vì… Các bạn trêu đùa tôi!

- Thế à!

- Ừ! Sao?

Tuyết ấp úng:

- Thế cậu viết thư cho tôi. Tôi không biết chữ.

- Viết cho ai?

- Cho… Hiển.

Tiến nhìn Tuyết chăm chăm:

- Sao lại cho anh tôi?

Tuyết đỏ mặt.

- Anh ấy là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.

- Thế à?

- Ừ! Cậu nghĩ xem: Tôi có đủ xinh không?

- Ừ! Rất xinh! Tiến đỏ mặt.

- Thảo nào, ngày trước, đôi khi mẹ tôi có dẫn những người bạn gái về phòng, ai cũng bẹo má tôi và bảo: Lớn lên thì khối đàn ông chết! Đẹp tới nhường này cơ mà! Nhưng mẹ tôi khi nào cũng nhăn nhó: Bỏ cái tay bẩn thỉu ra! Nó không phải là để cho cái lũ đàn ông thối nát ấy.

- Thế à! Dù sao Hiển cũng không phải là đàn ông!

Tuyết bật cười nho nhỏ:

- Ư! Vậy viết thư cho tôi. Rồi đưa cho anh ấy giúp tôi.

- Ừ!

Thế là từ ngày ấy, chiều nào Tiến cùng Tuyết cũng hí húi với những bức thư tỏ tình. Mặc cho đàn bò thả thẩn ngặm cỏ tới tận cuối chân đồi. Có hôm còn mải mê tới mức quên cả mặt trời đã về bên kia núi. Chỉ vì Tiến viết chậm mà viết đi viết lại vẫn chưa vừa ý Tuyết. Cứ viết thế này rồi lại sửa thế khác. Nhưng chưa lần nào Tiến nổi cáu với Tuyết cả. Thời gian chăn bò như ngắn lại, những buổi chiều cũng bớt thênh thang hơn xưa. Chỉ là vì bên cạnh có một người nữa mà thôi.

Thêm một người hay bớt một người, với thế giới này là chuyện thật bé nhỏ. Nhưng có thể với ai đó là thêm hay bớt cả một thế giới vậy. Mỗi lần ngồi cặm cụi viết những lá thư cho Tuyết, Tiến lại thấy mình thực sự là một chàng trai. Cái cảm giác mà cuộc sống này đã tàn nhẫn cướp đi của Tiến bằng việc nhốt cậu lại trong cái hình hài của một cậu bé lên mười.

Cứ thế, ngày nào họ cũng viết thư, rồi lại đọc thư cho nhau nghe. Có khi viết hai ba hôm mới xong một lá, rồi lại cũng nhau hồi hộp chờ mấy hôm mới có thư hồi âm.

Trong thư trả lời Tuyết, Hiển bảo: "Mẹ biết là mẹ cấm nên hai đứa cứ bí mật viết thư cho nhau, cũng đừng gặp nhau nữa. Đợi khi nào Hiển thi xong đại học, có kết quả, khi ấy hai đứa sẽ gặp nhau. Nghĩa là chỉ một năm nữa thôi. Tuyết vui lắm. Cô bảo, cô chỉ cần có thế. Những lá thứ nhận được của Hiển, Tuyết cất giữ cẩn thận như một bảo vật của riêng mình.

***

Tiến ngắm trộm Tuyết khi Tuyết vừa mới chạy lên từ con suối nhỏ. Tóc vẫn còn bết bên má. Có lẽ khi vốc nước lên mặt, Tuyết vô tình làm cổ áo mình ướt. Tiến không hề biết cái nhìn của mình đang sính chặt vào hình ảnh đó. Ngây ngốc, hồi hộp và cả thảng thốt. Thấy Tiến nhìn chăm chú, Tuyết mỉm cười rồi nhẹ ngồi bên cạnh. Còn Tiến thấy trái tim mình lần đầu tiên đang náo loạn trong lồng ngực. Và cậu thấy, hình như lồng ngực mình quá bé nhỏ đối với trái tim mình. Chợt Tuyết quay sang và khẽ nói:

- Hôm nay đừng viết thư nữa. Cậu canh cho tôi ngủ được không? Bỗng dưng tôi buồn ngủ.

- Sao lại không viết? Anh ấy sẽ mong thư cô đấy!

Tuyết quay đi, khẽ cười:

- Chờ đợi cũng là hạnh phúc mà! Lúc này, làm ơn, tôi muốn ngủ!

Tiến bần thần nhưng vẫn đáp:

- Đêm qua cô lại trèo lên cây cả đêm phải không? Đây, cô gối đầu lên chiếc mũ này mà ngủ

Tuyết bướng bỉnh:

- Tôi muốn mượn chân cậu. Coi như là tôi đòi nợ. Được chưa?

Tiến gật đầu:

- Ờ! Vậy, chân tôi đây, cô ngủ đi!

Bóng nắng chiếu qua những khe lá thành những đốm sáng vàng vàng nhảy múa trên cơ thể của Tuyết. Nhịp thở đều đều phập phòng trên vòm ngực mà chiếc áo sơ mi mỏng không che được cái chuyển động nhỏ bé và tinh tế ấy. Nó chỉ khiến cho tất cả trở nên mềm mại, huyền bí tới ngạt thở. Thứ máu nóng nào đó từ trong huyết quản của Tiến ngủ yên đã bao ngày bỗng trở nên sôi sục, cuộn trào. Và Tiến chỉ biết trân mình chịu trận một cách ngỡ ngàng, bối rối. Ánh mắt cậu hốt hoảng tìm một điểm nhìn khác xa xôi…

Và cũng từ hôm ấy, những đêm dài Tiến một mình mất ngủ. Những lá thư viết cho Tuyết không cần sửa quá nhiều mà cứ dài thêm, cứ nồng nàn hơn… Có cái gì đó, cứ cựa quậy mãi trong trái tim Tiến mà không thể thốt thành lời. Nó chỉ có thể tràn ra theo từng con chữ vụng về…

***

Rồi một năm cũng trôi qua như một cái chớp mắt, con người thì vẫn thế, Tiến không lớn thêm lên và Tuyết cũng chẳng già thêm đi. Họ vẫn chỉ là hai con người khấp khiễng ở bên nhau. Ở bên nhau như chị em hay như bè bạn hay như một chàng trai và một cô gái?... Tất cả những thứ đó đều không rạch ròi được nữa. Chỉ thấy mùa đi qua lá, trời xanh thay những cơn mưa và những gần gũi thay dần những lạ xa bỡ ngỡ… Tuyết đã không còn trèo cây đêm đêm mà bình yên bước vào những giấc ngủ ngọt ngào hơn của tuổi mười sáu. Tiến thì lại thao thức mất ngủ nhiều đêm vì những thổn thức của chàng trai mười tám....
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: <<123>>
CÀI ĐẶT IWIN MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Và cuộc đời sẽ ra sao?
» Chỉ là chênh vênh
» LỠ ƠI...
» Tuổi thơ đánh mất của em và thanh xuân không tới của anh
» Cái Tết nghèo
1234...101112»
Tags:
LIÊN HỆ - HỖ TRỢ ON
C-STATGmail: Quangdaik357@gmail.com
C-STATPhone: 01659368197 [SMS]
WAP ĐỌC TRUYỆN MOBILE
Powered by ʚîɞ Quang's ʚîɞ
Copyright © 2015
Thaks To: Xtgem.Com
C-STATTOP WAP WORLDWIDE DMCA.com

Text Link: Wap tải game hay|Wap đọc truyện teen hay |Truyện Hay Ngắn Hay| Wap chat| Wap Hay| Blog Thủ Thuật