Ring ring
Tải Uc Browser 9.6 cải tiến vào mạng và download nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS
Wap Đọc Truyện Hay
HOMECHÁTONLINEOFFLINE
禄 Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
禄 Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
禄 Khí Phách Anh Hùng 1.5.9
禄 Phong Vân Truyền Kỳ v21
禄 Trà Chanh Quán 2.0 - Góc Quán Quen
禄 GoPet 1.3.0 - Hội Thú Chiến
禄 Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
禄 Minh Châu 2 - Long Phụng Sum Vầy
THÔNG TIN CẬP NHẬT ON
I LOVEThông Báo: Thứ 6 - 8 - 2015. BQT sẽ Up Truyện Thường xuyên Cho Mọi người tận hưởng đọc những câu truyện hay ^^


ADMIN


Dùng FB 1Like Cho Truyện23h Nào Cick Vào Nào ™
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓ Chạm tay vào yêu thương
» Đăng by: ʚîɞ Quang's ʚîɞ 4.5 sao trên 1024người dùng
» Lượt xem: 1799
» Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter ping


Tôi muốn hiểu Thủy nhưng khó quá. Thế giới của hai chúng tôi hơi khác xa nhau. Thủy lúc nào cũng vội vàng, dường như ngoài làm việc ở công ti, em còn quá nhiều thứ phải lo lắng đến. Một đôi lần vờ vĩnh hỏi mẹ, vặn vọ tôi mãi mẹ mới bảo có vài lần hỏi thăm thì biết nhà bên có ba mẹ con sống với nhau. Bà mẹ bị tai nạn nên nằm liệt từ lâu. Cậu con trai đang đi học thường có ở nhà. Cô con gái đã đi làm và suốt ngày hầu như không thấy mặt. Thì ra Thủy có cả một gia đình phải lo lắng với đồng lương ít ỏi. Tôi đã hiểu vì sao cái hôm tôi cố tình hẹn Thủy lại chỉ để tặng em đôi giày với một lí do hơi ngớ ngẩn, em bực bội phát cáu.

Tôi không giỏi bày tỏ quan tâm người khác, nhất lại trước mặt Thủy nên cứ lần nào tôi muốn quan tâm em là y như rằng chúng tôi cãi vã. Có lẽ sau mỗi lần như vậy, em ghét tôi thêm một chút còn tôi, thêm một lần bất lực trước bức rèm giăng kín vào thế giới của em.

Thủy không phải một cô gái cao ngạo nhưng trước mặt tôi, em luôn lạnh lùng và dửng dưng phát ghét. Em không giống hầu hết nhân viên trong công ti, khép nép và rất mực tôn trọng tôi. Trái lại em rất hay cãi bướng và cáu kỉnh với tôi. Tôi không hiểu tại sao mình chịu đựng, nhún nhường hoặc cãi qua, cãi lại mà thấy lòng vui vui. Có lẽ bởi tôi không chỉ thích mà đã thực sự yêu em rồi. Nhưng làm sao chạm tay vào thế giới của em khi mà cứ mỗi lần tôi mon men lại gần, em lại đưa chân đá tôi ra thật xa mà không hề thương tiếc.

Thủy vốn không phải một cô gái dịu dàng chính hiệu nên tôi cũng không thể cư xử với em theo cái lối dùng vòng tay rộng để chở che hết thảy được. Vậy nhưng tôi không hiểu nổi vì sao bản thân cứ biến những lời quan tâm muốn nói ra thành những câu trêu chọc để em phải tức giận. Tôi đâu có muốn lạnh lùng gọi em là nhân viên số 13, cũng không muốn giễu em là con vịt hậu đậu, chỉ tại cái thói ương ngạnh của em cứ chặn lại trong tôi một lời quan tâm dịu dàng hay là một câu nói với em, xem thực sự trong lòng, chúng tôi là gì của nhau.

***

Từ sau buổi chở Thủy về nhà hôm ấy, những trò đùa của Vinh bớt tính chọc ghẹo hơn. Anh không còn cố tình xử ép Thủy trong những nhiệm vụ được giao ở công ti, không còn "quan tâm" cô theo cái lối đầy "bạo lực" nữa. Có lần tan ca muộn, cả công ti chỉ còn mỗi Thủy chờ nán lại. Thì ra trời mưa to, cô không mang theo áo mưa. Mọi thứ ràng buộc không cho Thủy quyền ốm đau trong giai đoạn này, cô đấu tranh để không đội mưa về nhà. Vinh khoan thai bước lại, bật ô ra rồi cố tình bước như không nhìn thấy cô. Được vài bước, Vinh đi giật lùi về phía Thuỷ và cười thách thức:

- Đi nhờ không?

- Không thèm! - Thủy vênh mặt và đáp trả liền. Nhanh như cắt, Vinh giúi chiếc ô vào tay Thủy rồi quay ngoắt về phía Văn phòng:

- Về đi! Đêm nay tôi ở lại công ti có việc.

Thủy ngẩn người rồi tủm tỉm nhìn bóng Vinh đi khuất vào lối hành lang dài nhoà ánh đèn sáng rực.

Mấy sáng liền sau đó, sáng nào Thủy cũng thấy một phần ăn sáng đặt sẵn ở chỗ ngồi của mình trong văn phòng, không có lời nhắn để lại, cô nghĩ ai đó để nhầm nên hữu ý đẩy phần ăn sáng về phía mỹ nhân số 9 - người mà không ngày nào không nhận được quà, không hề có thắc mắc gì nảy sinh. Gần một tuần như thế, đến sáng ngày thứ Sáu, mẩu giấy gắn trên phần ăn sáng ghi rõ tên cô: "Gửi Hoàng Thanh Thuỷ - nhân viên phòng sáng tạo". Thuỷ vẫn ơ hờ, để trả lại với lời nhắn tương tự: " Ai vậy? Tôi không thích người ẩn danh. Phần ăn sáng thay đổi vẫn được gửi vào những buổi sáng kế tiếp, cách xưng hô đã hơi đổi khác: "Gửi nhân viên số 13. Tôi biết cô chưa ăn sáng, ăn đi, mệnh lệnh đấy!". Người giấu mặt gọi cô là nhân viên số 13 sao? Thuỷ bất chợt nghĩ đến Vinh nhưng cô hốt hoảng xua đuổi ngay suy luận đó. Trời! Cô than mình nghĩ cái gì vậy? Sao là Vinh được? Những quan tâm theo kiểu tình nhân này. "Mình điên rồi" - Thuỷ tự nhủ, không muốn thắc mắc thêm về chủ nhân của những phần ăn sáng đó.

Buổi trưa ở văn phòng là quãng thời gian Thuỷ thích nhất. Cô hay la cà ở chỗ uống cafe với một vài mẩu truyện cũ kĩ. Nơi đó thường không có ai vào buổi trưa vì mọi người hoặc tranh thủ nghỉ ngơi, hoặc ngồi tán dóc. Thuỷ chẳng cùng thế giới với 12 cô nhân viên phòng sáng tạo dù ngày thường cô cư xử hoà nhã và được mọi người quý mến. Cô càng không thuộc về thế giới của Vinh - vị sếp oan gia suốt ngày trêu chọc cô. Không hiểu sao dạo này Thuỷ hay nghĩ đến Vinh với những ý nghĩ vu vơ nhất. Có những điều đã trở nên quen thuộc mà dù nó có làm con người ta thoải mái hay không thì họ cũng một phần lệ thuộc vào nó để khi thiếu đi rồi, lại thấy mình trống vắng mà không thể hiểu những trống vắng đó từ đâu ra. Với Thuỷ, Vinh và cả những trêu chọc của Vinh thuộc dạng như thế. Gần một tuần, Anh không ghé phòng sáng tạo, không trêu chọc cô lúc tan ca, Thuỷ bắt đầu thấy nhịp điệu tẻ ngắt ở văn phòng và thực sự nhận ra vị trí của Vinh, cô thấy mình đau đau. Sao lại đến nước này chứ? - Thuỷ tự hỏi mình như thế. Lẽ ra Vinh đừng tặng cô đôi giày đó, đừng nhường ô cho cô, đừng có suốt ngày đụng mặt rồi trêu chọc cô để cô lệ thuộc quá nhiều vào sự có mặt của Anh trong cuộc sống của mình. Cuộc sống của cô và Vinh khác xa nhau và cách nhau bởi hai lớp cửa rất dày, cô không thể chạm vào thế giới của Vinh cũng như anh, có lẽ không đủ can đảm để dạo chơi trong thế giới của cô.

Trưa nay Thuỷ cũng đến phòng uống cafe nhưng chỗ ngồi quen thuộc đã bị Vinh chiếm mất. Thuỷ tiến lại lấy cafe vừa kịp lúc điện thoại của cô đổ chuông tin nhắn. Cô không mở vội, Thuỷ vẫn giữ thói quen chậm rãi với những tin nhắn đến vào giờ này. Cô lấy cafe rồi ngồi chỗ đối diện Vinh trên chiếc bàn cách điệu duy nhất trong phòng, Vinh hỏi cô gần như ngay lập tức:

- Cô không đọc tin nhắn à?

- Sao Anh biết? - Thuỷ ngạc nhiên.

- Cứ mở đi! - Vinh hất hàm.

Thuỷ mở điện thoại, càu nhàu khi không thấy tên người gửi thì nghe Vinh quát:

- Cô còn không lưu số của tôi sao?

Thuỷ hết nhìn Vinh lại nhìn màn hình điện thoại, dòng tin ngắn cụt lủn nhưng cô cảm thấy những xúc cảm rất khác sau lớp ngôn từ không bộc lộ quá nhiều kia: "Sao cô không ăn sáng, mấy ngày liền tôi gửi đó".

Nhận ra điều gì, Thuỷ ngạc nhiên hơn nữa:

- Là anh sao? Mấy phần ăn sáng đó?

Vinh nhìn Thuỷ, cái nhìn tĩnh lặng nhưng đôi mắt anh như hai đốm lửa sẵn sàng thiêu cháy tất cả. Thuỷ có thể cảm nhận được sức nóng từ bàn tay Vinh đang rần rật áp sát má mình:

- Em...Này, tôi đang tỏ tình với em đấy!

Ánh nhìn Thuỷ rơi thõm vào khoảng không thinh lặng. Một giọt nước mắt rơi khẽ khàng làm nhoà ướt rèm mi cong vút. Thuỷ gỡ tay Vinh đang gạt nước mắt trên má mình và khe khẽ lắc đầu:

- Không phải...chúng ta...không thể nào đâu.

***

Thuỷ nghỉ việc ngay sau khi hợp đồng chấm dứt. Cô không nhận lời đề nghị kí hợp đồng tiếp theo của trưởng phòng vì biểu hiện tốt trong thời gian thử việc tận Sáu tháng. Cô nghĩ mình nên chấm dứt, càng nhanh càng tốt với Vinh, với những ý nghĩ màu hồng có đôi lần thoáng vụt qua trong trí óc. Rõ ràng là cô đã yêu nhưng không đủ can đảm kéo Vinh về phía mình.

Rồi sẽ về đâu đây? Một thế giới mới không quen thuộc, những lời dị nghị, bàn ra tán vào, cô đủ mệt mỏi rồi và không đủ thời gian dạo chơi cùng Vinh trên một đoạn đường không đích đến. Có lẽ Vinh không hiểu được, điều cô cần – không chỉ mỗi tình yêu mà là cả trách nhiệm, người có thể san sẻ bớt cho cô.

***

Vinh tìm Thủy phát điên, những phần ăn sáng lần lượt xuất hiện rồi bị trả lại nguyên vẹn ở vị trí số 13 của phòng sáng tạo. Anh gọi trưởng phòng sáng tạo lên văn phòng riêng, nạt nộ:

- Nhân viên số 13 đâu rồi?

- Nghỉ việc rồi, thưa sếp!

- Đơn phương hủy hợp đồng sao?

- Không, hết thời gian thử việc rồi, cô ấy không đồng ý kí tiếp hợp đồng.

Vinh thẫn thờ nhìn ra phía ô cửa hoe bóng nắng. Đã sáu tháng rồi kia? Người ta bảo đo thời gian bằng độ dài những hồi ức, kể cũng đúng. Vinh đã làm được gì cho người anh yêu thương? Tại sao một lời nói ra lại khiến cô xa rời như vậy? Cô ngại ngùng chi mà chưa mở cửa thế giới của mình khi anh đã rất sẵn lòng với cô, đã mở lòng để cho cô thấy, dù vụng về, d
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: <<12
CÀI ĐẶT IWIN MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Lời tỏ tình của hoàng hôn
» Chỉ cần tin và yêu
» Hẹn gặp lại cậu
» Người hùng đụn cát
» Kế hoạch... cưa trai
1234»
Tags:
LIÊN HỆ - HỖ TRỢ ON
C-STATGmail: Quangdaik357@gmail.com
C-STATPhone: 01659368197 [SMS]
WAP ĐỌC TRUYỆN MOBILE
Powered by ʚîɞ Quang's ʚîɞ
Copyright © 2015
Thaks To: Xtgem.Com
C-STATTOP WAP WORLDWIDE DMCA.com

Text Link: Wap tải game hay|Wap đọc truyện teen hay |Truyện Hay Ngắn Hay| Wap chat| Wap Hay| Blog Thủ Thuật