Tải Uc Browser 9.6 cải tiến vào mạng và download nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS
Wap Đọc Truyện Hay
HOMECHÁTONLINEOFFLINE
禄 Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
禄 Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
禄 Khí Phách Anh Hùng 1.5.9
禄 Phong Vân Truyền Kỳ v21
禄 Trà Chanh Quán 2.0 - Góc Quán Quen
禄 GoPet 1.3.0 - Hội Thú Chiến
禄 Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
禄 Minh Châu 2 - Long Phụng Sum Vầy
THÔNG TIN CẬP NHẬT ON
I LOVEThông Báo: Thứ 6 - 8 - 2015. BQT sẽ Up Truyện Thường xuyên Cho Mọi người tận hưởng đọc những câu truyện hay ^^


ADMIN


Dùng FB 1Like Cho Truyện23h Nào Cick Vào Nào ™
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓ Ngôi sao phương Đông
» Đăng by: ʚîɞ Quang's ʚîɞ 4.5 sao trên 1024người dùng
» Lượt xem: 2370
» Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter ping
“Đông, cậu sẽ không chết đâu. Bởi Thiên Đường không có chỗ cho những người đang yêu!”

1. Đông

Ngày đầu tiên của tháng 12, mùa đông đã hoàn toàn rụng xuống phủ kín cả cái thị trấn bé nhỏ xinh đẹp này. Người ta bảo tháng 12 là khởi đầu của những điều tốt đẹp. Bởi từ giây phút đó người ta có thể nói với nhau rằng mùa Giáng Sinh thật sự đã về. Tôi lanh lẹ chui ra khỏi chăn, nhón hai chân trên mặt sàn cứng nhắc và lạnh lẽo để cảm nhận cái nhói buốt rần rật chạy thẳng vào tim. Bằng một thao tác đột ngột nhất tôi mở tung cửa sổ cho cái lạnh đổ òa vào mặt, tê cóng. Mùi café quyện với mùi trà gừng, thêm cả mùi bánh bích quy hẳn là nóng hổi vừa ra lò xộc thẳng vào mũi tôi khiến cho cái dạ dày vốn lười nhác cũng phải réo sôi ùng ục.

Tôi rón rén bước chân trần xuống lầu. Bố nhíu mày nhìn tôi không hài lòng. Nhấp một ngụm trà xong bố mới thủng thẳng nói: “Con nên dậy sớm phụ dì làm bữa sáng, nếu không chẳng mấy chốc con sẽ thành con mèo ú ù ù cạc cạc mất thôi”. Tôi gật đầu với bố rồi liếc mắt về phía dì, dì mỉm cười nhìn tôi dịu dàng. Cuộc giao tiếp của chúng tôi thường chỉ có vậy. Trước mặt dì tôi giống như người bị bất lực về ngôn ngữ.

Dì không phải là mẹ tôi, tất nhiên. Trước đây tôi và bố sống với mẹ ở thành phố, trong một ngôi nhà cổ hai tầng được bao bọc bởi những cây dây leo đủ loại. Mẹ tôi là một hướng dẫn viên du lịch, những chuyến đi của mẹ kéo dài triền miên. Đã có lúc tôi từng ước được như mẹ, coi cuộc đời là những chuyến đi bất tận. Nhưng từ ba năm trước, khi tôi mười ba tuổi, tôi đã thôi không còn thần tượng mẹ nữa.

Một buổi sáng như mọi bận mẹ xách theo valy hành lý ra khỏi nhà. Nhưng mẹ không đến và hôn chào tạm biệt tôi. Bà chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi mỉm cười. Đáng lẽ ngay lúc ấy tôi phải biết đó là lời vĩnh biệt ngọt ngào thay cho ngàn lời yêu thương mẹ không bao giờ còn có thể dành cho tôi được nữa. Nếu thế thay vì đứng một chỗ chờ đợi tôi sẽ chạy đến ôm mẹ thật chặt, nói với mẹ rằng: “Mẹ hãy sống thật hạnh phúc nhé. Con yêu mẹ rất nhiều”. Nhưng tôi đã để mẹ ra đi, lặng lẽ và bất lực, đến những miền rong ruổi khác không còn bố và tôi.

Tôi không trách mẹ, cũng không giận mẹ. Mà tôi yêu mẹ. Nếu đã là một tình yêu vô điều kiện thì dù ai đó có còn ở bên ta hay không cũng không làm tình yêu của ta dành cho họ vơi bớt đi một milimet nào. Tôi đã học được cách yêu thương người khác như vậy, từ mẹ.

Sau khi mẹ đi, bố và tôi cũng chuyển đến ngôi nhà gỗ nằm ở lưng chừng đồi cô đơn giữa một thị trấn nhỏ được bao phủ bằng một màu xanh bất tận, xa thành phố ồn ã và ảm đạm. Ở đây mọi thứ cho người ta cảm giác đầy ứ, từ cỏ cây, hoa lá, chim muông, đến cả nắng, gió và bầu trời cũng thật nhiều và thật hào phóng. Cuộc sống nơi này êm đềm, bình yên và quá đỗi tươi đẹp. Tôi thấy tâm hồn mình cũng trở nên bao la và tự do hơn. Có lẽ đó cũng là một phần khiến tôi dễ dàng chấp nhận dì bước vào cuộc sống của bố con tôi một cách bình thản. Bởi dì đã yêu bố như mẹ, nên tôi cũng học cách yêu dì như mẹ.

***

Tôi đi học sớm hơn mười lăm phút so với ngày thường. Chẳng biết tại sao nhưng tôi có linh cảm hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt. Không khí lạnh và ẩm ướt, hơi sương sộc vào cả trong mũi nhưng bầu trời thì không hề u ám. Da trời mỏng manh và xanh trong, cao diệu vợi. Tôi đã nhìn bầu trời ấy cả triệu lần rồi nhưng chưa bao giờ trong tôi cảm xúc có một lần trùng lặp. Lúc nào tôi cũng khám phá nó như lần đầu tiên để lọt thế giới vào trong đáy mắt, trong veo kì lạ. Mỗi lần như thế tôi luôn tự hỏi Thiên Đường nằm ở đâu phía sau bầu trời vô định ấy? Trong tuổi thơ của mỗi đứa trẻ luôn luôn có một Thiên Đường, để mơ ước, để khát vọng, để vươn tới. Rồi ai cũng sẽ đến được nơi ấy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi!

Ở lớp tôi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, để không lãng phí một giây phút rảnh rỗi nào được ngắm bầu trời tự do ngoài kia. Mà thực ra là tôi cũng chẳng cần cạnh tranh để có được chỗ ngồi lý tưởng ấy. Vì tôi độc chiếm một mình một bàn ở cuối lớp, để nhường những chỗ ngồi “lý tưởng” hơn phía trên cho những đứa con trai phá phách và những cô nàng hay trò chuyện. Bạn bè bảo dù tôi có ngồi ở đâu thì tôi cũng là một tiểu vũ trụ riêng biệt chẳng trộn lẫn được vào đâu.

Trước khi cô giáo bộ môn vào dạy, cô chủ nhiệm đột ngột bước vào lớp, theo sau cô là một cậu học sinh cao dong dỏng với mái tóc loăn xoăn đen nhánh. Tôi lơ đãng nghe tiếng nhốn nháo của đám bạn trong lớp, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa những ngọn cây thông nhọn hoắt như những mũi lê đâm thẳng lên bầu trời, đau nhói.

Một tiếng nói trầm ấm vang lên bên tai lôi tôi trở về thực tại.

“Cậu có lạnh lắm không?”

Tôi quay phắt lại nhìn. Đôi mắt đen sâu thẳm thẳm, mênh mang như ôm ấp cả vũ trụ dịu hiền vô tận, và trong veo như bầu trời đang rọi thẳng vào tôi.

“Cậu có lạnh lắm không? Tớ cho cậu mượn áo nhé!”

Tiếng nói ấy lại vang lên, đôi mắt giờ lấp lánh ánh cười như vạt nắng nhảy nhót trên gương mặt cậu ấy.

“Không tớ không lạnh. Cám ơn”.

“Thân thể cậu đâu có biết nói dối. Nó đang run lên kia kìa”.

Tôi nhìn lại mình, đúng là tôi đang run thật. Nhưng chắc chắn tôi run không phải vì lạnh. “Mắt đen” cởi áo khoác ngoài đưa cho tôi:

“Khoác vào đi không tối về cậu sẽ bị cảm đấy”.

“Trông cậu cũng chẳng ấm áp hơn tớ bao nhiêu đâu”

Tôi nói vậy nhưng cũng lại đón lấy chiếc áo của cậu ấy. Có lẽ thêm một chiếc áo nữa có thể giúp tôi che giấu bớt sự “run rẩy” đang ngày càng tăng lên vì… bối rối.

“Thực lòng mà nói thì đúng là tớ cũng đang lạnh chết được đây”.

Tôi bật cười vì sự nhiệt tình thái quá của cậu ấy.

“Cậu tên gì?”

“Đông. Giáng Đông”.

“Tên hay nhỉ, kiểu như chỉ cần gọi tên cậu là mùa đông đến ngay lập tức ấy. Ai đặt cho cậu cái tên hay như thế?”

“Cha tớ”.

“Cha à? Sao lại gọi là Cha? Sao Cha lại đặt tên cho cậu như thế, phải có một ý nghĩa gì chứ?” …

Tôi nghĩ mình đã moi được đủ thông tin về Đông và cái tên có hẳn cả “điển tích điển cố” của cậu ấy chỉ sau buổi học đầu tiên. Đông sống với Cha. Cha của cậu ấy là “linh mục”. Điều đó cũng có nghĩa cậu ấy là trẻ mồ côi. Vào đêm giáng sinh, sau khi làm lễ ở nhà thờ về, nghe thấy tiếng khóc phát ra từ chiếc nôi mà Cha đã cố tình đặt bên cạnh khóm dâm bụt trước cửa nhà, chỉ cần như thế Cha cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Đã quá nhiều đứa trẻ đến với Cha theo cái cách đơn giản và tàn nhẫn như vậy. Trong tu viện của dòng Cha, có cả một ngôi nhà nuôi dưỡng những đứa trẻ bị bỏ rơi như thế. Đáng lẽ Đông cũng được đưa vào đó nhưng thể chất cậu vốn yếu ớt từ nhỏ nên được Cha giữ lại bên mình, tự tay chăm sóc và nuôi dưỡng. Cha đặt tên cho cậu là Giáng Đông, để nhớ về cái đêm mùa đông buông xuống lạnh lẽo nhất, một đứa trẻ đã đến thế gian này, ngay trước giờ “Giáng Sinh”.

Cha được cắt cử về làm quản xứ ở nhà thờ thị trấn nên Đông cũng chuyển trường về đây.

“Vậy là tất cả những học sinh chuyển trường đều hội tụ trong lớp này cả” – tôi nói. Đông cười. Tôi không biết cách xoa dịu những nỗi buồn của người khác. Tôi chỉ cố tìm cách làm họ quên đi điều đó bằng việc lảng sang chuyện khác với một thái độ thản nhiên đến vô tâm vô tội. Và vì tôi tin rằng Đông chắc chắn không hề cảm thấy buồn hay xấu hổ về gia cảnh “đáng thương” của cậu ấy.

Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên. Đông đột ngột quay lại nói với vẻ thảng thốt:

“Tớ vẫn còn chưa biết tên cậu”.

Đó có được coi là một câu hỏi không nhỉ? Tôi cho là có!

“Nguyễn, tên của tớ là Nguyễn”.

“Gì Nguyễn?”

“Nguyễn Nguyễn”.

“?”

“À, họ của tớ là Nguyễn. Bố tớ đương nhiên rất tự hào với dòng họ danh giá của ông nên lấy tên Nguyễn Nguyễn đặt cho tớ. Để chỉ cần nghe tên thôi mọi người cũng đã biết nguồn gốc của tớ. Kỳ cục nhỉ?”


2. Mùa đông có Giáng Sinh.

Tôi đóng vai người chủ nhà dẫn Đông đi tham quan khắp mọi ngõ ngách trong thị trấn. Cậu ấy cứ háo hức như một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá thế giới. Đôi khi tôi thấy ghen tị với Đông.

“Tại sao đôi mắt cậu lúc nào cũng được nhìn những thứ xinh đẹp?”

“Ơ, thì tớ chỉ thấy những thứ cậu chỉ cho tớ thôi mà!”

“Vậy tớ mới nói. Những thứ bình thường nhất trong mắt cậu cũng trở nên thật đẹp. Còn những thứ đẹp nhất trong mắt tớ đều trở nên thật bình thường”

“Có lẽ tại vì nhìn đâu tớ cũng thấy Chúa ở đó”.

“Có bao gồm cả tớ không?” – Tôi chỉ hỏi đùa.

“Tất nhiên rồi” – Đông lại trả lời rất thành thật.

“Có thật à? Nhưng sao tớ không thấy nhỉ?”

“Cậu phải mở tâm hồn mình ra. Khép lại đôi mắt của thể xác, mở đôi mắt của tâm hồn, để tình yêu của Chúa bước vào trong tim cậu… Giang tay ra cậu có cả thế giới”....
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: 12>>
CÀI ĐẶT IWIN MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Và cuộc đời sẽ ra sao?
» Chỉ là chênh vênh
» LỠ ƠI...
» Tuổi thơ đánh mất của em và thanh xuân không tới của anh
» Cái Tết nghèo
1234...101112»
Tags:
LIÊN HỆ - HỖ TRỢ ON
C-STATGmail: Quangdaik357@gmail.com
C-STATPhone: 01659368197 [SMS]
WAP ĐỌC TRUYỆN MOBILE
Powered by ʚîɞ Quang's ʚîɞ
Copyright © 2015
Thaks To: Xtgem.Com
C-STATTOP WAP WORLDWIDE DMCA.com

Text Link: Wap tải game hay|Wap đọc truyện teen hay |Truyện Hay Ngắn Hay| Wap chat| Wap Hay| Blog Thủ Thuật

Old school Swatch Watches