Ring ring
Tải Uc Browser 9.6 cải tiến vào mạng và download nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS
Wap Đọc Truyện Hay
HOMECHÁTONLINEOFFLINE
禄 Cú Pháp Đăng Ký Nick Team
禄 Bắn Súng Mobi Army 2.3.9
禄 Khí Phách Anh Hùng 1.5.9
禄 Phong Vân Truyền Kỳ v21
禄 Trà Chanh Quán 2.0 - Góc Quán Quen
禄 GoPet 1.3.0 - Hội Thú Chiến
禄 Mạng Xã Hội Avatar 2.5.0
禄 Minh Châu 2 - Long Phụng Sum Vầy
THÔNG TIN CẬP NHẬT ON
I LOVEThông Báo: Thứ 6 - 8 - 2015. BQT sẽ Up Truyện Thường xuyên Cho Mọi người tận hưởng đọc những câu truyện hay ^^


ADMIN


Dùng FB 1Like Cho Truyện23h Nào Cick Vào Nào ™
» »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
↓↓ Chiếc vali màu đen
» Đăng by: ʚîɞ Quang's ʚîɞ 4.5 sao trên 1024người dùng
» Lượt xem: 4846
» Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter ping
TraSua.Mobi - Thế giới này vốn rất nhỏ, chỉ có con người cứ mãi cách xa nhau mà thôi.


Tải ảnh #1


Hành khách xa lạ vẫn lướt qua nhau như những chiếc bóng im lặng.

Tôi không biết phía sau họ ẩn chứa điều gì, và họ cũng vậy.

Nhưng, ai cũng có một câu chuyện để kể…

Khi tôi còn nhỏ và vẫn ham chơi, tôi kết bạn với đám nhóc cùng phố, cùng trường hoặc chẳng cùng gì. Tôi vẫn nhớ mẹ tôi thường xuyên phàn nàn về điều đó, chắc vì không muốn tôi hư người vì “gần mực”; trong khi đó cha nhất mực bảo vệ tôi trước mẹ. Tôi vẫn nhớ, câu cha hay nói với mẹ (và tôi): Con người chẳng có ai tốt hoàn toàn, lại càng không có ai xấu hoàn toàn. Bản thân mỗi người là tập hợp của những thứ rất hỗn loạn và phức tạp, chúng ta vừa sống vừa học cách gạn lọc. Đó là còn chưa nói cuộc đời vốn rất khó để phân định đúng sai, ranh giới giữa tốt xấu thật sự không rõ ràng như người ta vẫn tưởng…

Tháng Năm. Không khí thoáng đãng và mát mẻ. Điều này không thường thấy ở một đất nước nhiệt đới rõ rệt như Thái Lan. Thông thường, trước tháng Sáu, bạn sẽ không tìm thấy chút khí hậu mát mẻ nào tại đây, không khí bao giờ cũng khô và nóng. Thế nên, tôi tranh thủ ca nghỉ giữa giờ để ngồi thảnh thơi phía cổng sau, tận hưởng những luồng khí lưu thổi từ biển chứa độ ẩm dễ chịu đang dạo quanh sân bay.

Tôi làm việc tại sân bay Suvarnabhumi đã được hơn hai tháng, kể từ khi chính thức chọn được chỗ thực tập sau khi học kỳ chính thức một năm thứ ba bắt đầu. Điều này có thể coi là thoả mọi nguyện ước, bởi ngay khi gia nhập Học viện Hàng không Singapore, tôi đã nghĩ rằng Suvar sẽ là sân bay mà tôi muốn được thực tập nhất. Lý do rất đơn giản là vì vẻ đẹp tinh tế, mạnh mẽ và giàu tính nghệ thuật của nó, chứ không thực dụng và máy móc như sân bay Chagi của Singapore, hoặc vì tôi mê mẩn đồ ăn Thái, như nhiều cô gái khác. Tại tháp điều khiển trung tâm, tôi là thực tập viên nữ duy nhất trong số hơn năm mươi nhân viên kiểm soát không lưu - điều này thay vì áp lực, lại tạo cho tôi sự thích thú nhất định khi những đồng nghiệp nam thân thiện người Thái luôn hết mình chỉ bảo cho tôi.

Ngồi ngồi ăn bánh kẹo thịt bò tại cổng ra vào tầng sáu, gần với khu vực Sky Lounge danh tiếng. Qua lớp kính, những hành khách xa lạ lướt qua lướt lại im lặng, kéo theo những va li nặng trịch đủ màu sắc. Đối với tôi, họ giống như những sinh vật đến từ hành tinh khác, chỉ tình cờ transit tại sân bay Trái Đất, không biết một thứ ngôn ngữ chung nào. Cứ nghĩ đến sự thờ ơ đã thành tính cố hữu của con người là tôi lại thấy rùng mình. Vừa ngoặm một miếng burger thật lớn, tôi vừa nhân thể suy nghĩ về cuộc đời như vậy.

Tôi có thể hỏi cô một câu được không? - Một giọng nói vang lên rất gần.

Tôi giật mình quay lại. Thật may đó không phải là một sinh vật hành tinh khác với tám chân như tôi đang tưởng tượng. Đó là một chàng trai bình thường, thực ra là đẹp trai hơn mức bình thường. Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ với độ dài vừa đủ, được vuốt gel rất thời thượng. Đôi mắt sâu với hàng lông mày nhỏ hơi vểnh lên, khóe mắt dài và ướt. Hàm râu quai nón ngắn bắt từ mai xuống cằm giữ cho khuôn mặt nét hài hòa tuyệt đối cạnh đôi môi mỏng.

Cô có thể nói được tiếng Anh chứ? – Vẻ ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt của chàng trai khi thấy tôi im lặng.

À, xin lỗi, có. Anh cứ hỏi đi. – Tôi giật mình như đứa trẻ bị bắt quả tang ăn vụng kẹo, qua thứ giọng này tôi đoán rằng anh ta đến từ một nước nào đó thuộc Bắc Âu.

Cô có thể vui lòng cho tôi biết chuyến bay này sẽ hoãn đến bao giờ không? – Anh nói và giơ cho tôi một chiếc vé điện tử.
Tôi nhìn liếc qua nó, mỉm cười.

Rất tiếc, nhưng có lẽ sẽ còn lâu. Không dưới hai tiếng. Toàn bộ đường bay về phía Tây đang phải hoãn lại vì một cơn bão khá lớn ở Ấn Độ Dương. Mà vì sao anh lại biết là tôi có thể trả lời được câu hỏi này?

Trên áo có ghi rằng cô là nhân viên kiểm soát không lưu đó!

Tôi nhìn xuống, quả là tôi đã quên bỏ áo khoác đồng phục ra.

Tôi có thể ngồi xuống chứ?

Anh cứ tự nhiên, đất nước tự do.

Cô không làm việc tại tháp điều khiển sao? – Chàng trai ngồi xuống, uống nước trong một bi-đông màu xanh đục.

Tôi đang trong giờ nghỉ - Tôi gặm nốt miếng burger cuối cùng, khi đó mới chú ý đến chiếc va li màu đen to vật của chàng trai. – Tôi nghĩ anh sẽ phải chờ khá lâu đó, thay vì kéo lê con bò này đi khắp nơi, tại sao anh không gửi nó tại quầy dịch vụ trông coi hành lý trước giờ bay. Giá cũng không cao lắm đâu.

Tôi không muốn.

Trong đó có thứ đồ gì đáng giá lắm sao?

Đại loại như vậy. – Chàng trai mìm cười, trả lời đơn giản.

Giờ thì tôi có thêm một chút thời gian để ngắm nghía bức tượng David sống trước mặt. Chàng trai mặc sơ mi trắng đơn giản, khoác ngoài là một chiếc gi-lê đen bạc đi cùng ca-ra-vát sọc đỏ. Phong cách Sicily điển hình mà tôi thường thấy trong các tiểu thuyết của Mario.

Trông cô cũng còn khá trẻ, cô là nhân viên thực tập à?

Không sai! Còn anh đến từ đâu, và định đi đâu? Lúc nãy tôi không kịp nhìn kỹ chiếc vé.

Tôi định đi Nam Phi, còn đến từ đâu thì không quan trọng. Tôi là Mark.

Có thể gọi tôi là Lily.

Cô làm ở đây lâu chưa?

Mới vài tháng thôi.

Vì sao?

Vì sao gì? – Tôi chưng hửng?

Vì sao lại là Suvarnabhumi chứ không phải một sân bay nào khác?

Bởi vì nó đẹp, anh không thấy kiến trúc mái vòm quả trứng ở đây rất đẹp sao!

Rất tinh tế! – Mark gật gù.

Mạnh mẽ!

Lại còn giàu tính nghệ thuật!

Tôi há hốc mồm, chàng trai này dường như dễ dàng nắm bắt được tâm lý của người khác chỉ qua vài cử chỉ. Khi miệng tôi còn chưa kịp khép lại thì Mark đã tiếp lời:

Thực ra, có rất nhiều sân bay cũng đẹp và đặc biệt không kém gì ở đây, nếu có cơ hội sau này nhất định cô nên thử qua.
Vậy sao?

Đúng vậy. Ví như sân bay Winnipeg ở Canada, ở đó sử dụng hệ thống năng lượng Mặt Trời để tạo ánh sáng, thật sự thân thiện với môi trường và hài hoà. Hay như sân bay Denver của Mỹ, nếu nhìn từ xa trông như dãy núi Rocky huyền thoại, toàn bộ phần mái nhà của nó được làm bằng sợi thủy tinh, rất lung linh và rực rỡ. Tôi tin cô cũng sẽ ngạc nhiên khi thấy những đường cong gợi cảm huyễn hoặc của sân bay Bilbao, lần đầu tiên tới đó tôi đã vô cùng thán phục kiến trúc sư nổi tiếng Santiago Calatrava trước siêu phẩm đó của ông. Cô từng nghe đến sân bay Malvinas ở Argentina chưa? Nó có hệ thống kính phản chiếu tán sắc, kết hợp với những khung gỗ lớn đầy cổ điển, nằm ngay cạnh dãy núi Andes tuyệt đẹp!

Cuối cùng thì anh đã đến bao nhiêu sân bay vậy? – Tôi mở tròn mắt.

Tôi cũng không nhớ, cũng không quan trọng lắm nên tôi không mấy khi nghĩ về chuyện đó – Mark cười.

Công việc của anh phải bay nhiều đến vậy sao?

Cũng gần như thế, mà tôi không thấy phiền lòng về chuyện đó lắm, nên không thể gọi là “phải”!

Trước giờ, do tính chất công việc thường gặp nhiều người lạ, tôi chẳng tò mò về ai hay về điều gì bao giờ. Nhưng giờ thì tôi có chút tò mò về anh rồi đó!

Vậy cô có muốn uống chút gì đó không?

Chút là sao. Tôi uống miệt mài luôn ý chứ! Ăn xong đang khát quá đây.

Mark cười lớn. Cả hai chúng tôi rảo bước vào trong, đi thang máy xuống tầng một. Nhìn cách mà Mark đẩy chiếc va li màu đen phía trước một cách cẩn thận chứ không kéo lê phía sau như mọi người, tôi thoáng chút tò mò. Hoặc đây là một chàng trai kỹ tính, hoặc trong đó có thứ gì đó rất đặc biệt. Khi tôi đang nghĩ tới đó thì hai cảnh sát sân bay tình cờ bước chậm rãi ở phía trước, quan sát xung quanh như họ vẫn làm. Chỉ trong một thoáng, tôi thấy Mark như khựng lại, quay mặt sang hướng khác, đảo chiếc va li ra phía sau bằng một động tác rất thuần thục. Tất cả điều này có lẽ diễn ra trong không quá hai giây, nhưng nhờ thói quen phản ứng nhanh được rèn luyện trong tháp điều khiển không lưu, tôi dễ dàng nhận ra những sự thay đổi xung quanh bằng trực giác. Hai người cảnh sát khẽ cúi đầu chào khi nhìn thấy bộ đồng phục tôi mặc, rồi đảo sang hướng khác. Tim tôi chợt đập mạnh hơn bình thường, mách bảo điều gì đó không đúng từ phía chàng trai. Mark khẽ liếc hai người cảnh sát rất nhanh, rồi đẩy va li về phía quầy ẩm thực Magic.

Tôi chọn một bàn nhỏ ngay chính giữa, trong lúc Mark mua hai cốc cà phê lớn. Trước khi ngồi xuống, anh nhìn xung quanh, rồi nhấp một ngụm café:

Cô đang tự hỏi tôi là ai và trong chiếc va li này có gì, phải không Lily?

Im lặng nhìn thẳng vào mắt Mark, bản năng công việc đã rèn luyện cho tôi sự bình tĩnh, nếu không muốn vì một sai lầm nhỏ mà khiến hai chiếc máy bay va thẳng vào nhau trên bầu trời. Mark tiếp lời:...
♥ Đánh dấu trang này
» BOT(auto):Bạn đang online tại: MuiViKhiYeu.Wap.Sh
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Trang: 12>>
CÀI ĐẶT IWIN MIỄN PHÍ
Cảm nhận về bài viết
↑↑ Cùng chuyên mục
» Và cuộc đời sẽ ra sao?
» Chỉ là chênh vênh
» LỠ ƠI...
» Tuổi thơ đánh mất của em và thanh xuân không tới của anh
» Cái Tết nghèo
1234...101112»
Tags:
LIÊN HỆ - HỖ TRỢ ON
C-STATGmail: Quangdaik357@gmail.com
C-STATPhone: 01659368197 [SMS]
WAP ĐỌC TRUYỆN MOBILE
Powered by ʚîɞ Quang's ʚîɞ
Copyright © 2015
Thaks To: Xtgem.Com
C-STATTOP WAP WORLDWIDE DMCA.com

Text Link: Wap tải game hay|Wap đọc truyện teen hay |Truyện Hay Ngắn Hay| Wap chat| Wap Hay| Blog Thủ Thuật